Đối mặt với Ôn Văn lao nhanh tới, Băng Vương Hậu nhìn cũng không nhìn, phóng ra tường băng lấp kín về phía Ôn Văn, với kinh nghiệm chiến đấu khi nãy, bức tường này hẳn là có thể ngăn cản Ôn Văn.
Thế nhưng ngay lúc này cơ thể Ôn Văn đột nhiên biến thành bóng mờ màu xanh lá cây, tiến vào trong không gian ảo!
Sau khi thoát khỏi tường băng, Ôn Văn đột nhiên từ trong không gian ảo lao ra, tới trước mặt Băng Vương Hậu.
Băng Vương Hậu kinh hãi tột cùng, nhưng lúc này cô đã không còn sức để ngăn cản Ôn Văn được nữa.
Nếu như khi nãy Băng Vương Hậu không đặt phần lớn lực chú ý lên người Tống Lăng thì một chiêu này của Ôn Văn chưa chắc hiệu quả, nhưng trong chiến đấu không có nếu như, vì thế một đòn này đánh trúng vào bụng Băng Vương Hậu!
Sức mạnh khổng lồ làm phần giáp bụng của Băng Vương Hậu trực tiếp bị nghiền nát, phần giáp phía sau lưng cũng bị đánh văng ra, mảng lớn tiếp giáp xung quanh cũng bị sức mạnh khổng lồ phá hủy.
Băng Vương Hậu phun ra một ngụm máu tươi lạnh như băng, nội tạng giống như đã bị đánh lệch vị trí, nháy mắt mất đi phần lớn sức mạnh.
Đây là một quyền mạnh nhất của Ôn Văn, cho dù là Băng Vương Hậu ở trạng thái hoàn hảo nhất cũng không thể chịu nổi, nói chi tới chuyện không chút đề phòng bị đánh trúng.
Ngã xuống đất, vẻ mặt Băng Vương Hậu vẫn đầy căm hận, dùng ánh mắt căm thù nhìn Tống Lăng.
Tình cảm của Băng Vương Hậu và Hùng Sư Vương chính là điều ấm áp duy nhất của vương thất trong thị trấn Cổ Tích này.
Trước đây Băng Vương Hậu và Hùng Sư Vương hỗ trợ nhau, cùng thành lập một thành phố ở thế giới trong, mặc dù thành phố này cuối cùng đã bị 'vượn đứng thẳng khủng bố' cướp đi, thế nhưng tình cảm của bọn nó chưa từng thay đổi.
Người chồng trăm năm vừa chết đi, Băng Vương Hậu vì tâm tình không ổn định cộng thêm xem thường Ôn Văn mà bị đánh lén mất đi sức chiến đấu.
Tiếp đó vài sợi tơ sắc bén xuyên qua các khớp cơ thể, sau đó khóa chặt lại, làm Băng Vương Hậu không còn khả năng phản kháng.
Nhìn ánh mắt bi thương của Băng Vương Hậu, Ôn Văn gãi gãi cằm, sao hiện giờ anh lại có cảm giác mình mới là người ác thế nhỉ.
Suy nghĩ kỹ một chút thì đám quái vật này tuy có ý tưởng bất lương nhưng so sánh với đám quái vật khác thì chúng thật sự rất vô hại.
Mà anh thân là siêu thợ săn lại giống như một tên cướp, chạy ào vào trong thị trấn của người ta, phá hủy nhà người ta, bắt con gái người ta, còn giết chồng người ta....
Sao càng nghĩ lại càng cảm thấy mình không ra gì thế nhỉ...
"Đáng thương, đáng thương quá."
Ôn Văn thở dài một tiếng, lắc đầu, rút lưỡi dao ô uế ra, kết liễu tính mạng Băng Vương Hậu, nếu như đã làm, không bằng làm triệt để một chút.
"Chờ đã, đừng giết chết Băng Vương Hậu, giữ lại thì tốt hơn." Shermore ngăn Ôn Văn lại.
"Vì sao?"
Shermore giải thích: "Hiện giờ Băng Vương Hậu đã không còn uy hiếp, tốt nhất vẫn nên giao cho hiệp hội xử lý."
"Hơn nữa sau khi Hùng Sư Vương chết đi, kết giới kích thích con người trở nên điên cuồng đã biến mất rồi, hiện giờ nếu giết chết Băng Vương Hậu giải phóng kết giới, người trong trấn sẽ đổ xô ra ngoài, nhân viên hỗ trợ ở bên ngoài có khả năng sẽ không chống đỡ được, không bằng chúng ta cứ chờ người của hiệp hội tới rồi hãy mở kết giới."
Ôn Văn gật đầu, coi như đồng ý với cách nói của đối phương, sau đó nói: "Chúng ta phân chia chiến lợi phẩm thì không thành vấn đề chứ, tôi muốn cây kiếm kia."
Shermore nhún vai, cười nói: "Vậy tôi lấy quả cầu băng kia, hẳn là tốt hơn kiếm."
"Ông xác định chỉ muốn quả cầu băng kia thôi?" Ôn Văn híp mắt hỏi.
"Đương nhiên, lẽ nào trên người Băng Vương Hậu còn bảo bối gì mà tôi không phát hiện?" Shermore khó hiểu nhìn Ôn Văn.
Ôn Văn có chút ngượng ngùng nói: "Không có, không có, ý của tôi là đồ trang sức vương miện các loại..."
"Cái này thì ông cứ tùy ý, tôi muốn mấy thứ đồ con gái này làm gì." Shermore không thèm để ý nói.
"Không quản việc nhà thì không biết củi gạo dầu muối đắt đỏ cỡ nào, vậy tôi không khách sáo." Ôn Văn cười bỉ ổi đi về phía Băng Vương Hậu, lấy đi cây kiếm dài của cô ta, lại ném quả cầu băng cho Shermore.
Sau đó trong ánh mắt giết người của Băng Vương Hậu, bắt đầu tìm kiếm trên người cô ta.
Vương miện, nhẫn, bông tai, dây chuyền, kẹp tóc... nói chung chỉ cần là thứ sáng lấp lánh thì Ôn Văn hốt hết!
Những thứ này mặc dù không phải vũ khí siêu năng nhưng bên trên đều có khắc ký hiệu thuộc tính băng, cộng thêm Băng nữ vương đã đeo mấy trăm năm nên cũng lây nhiễm chút năng lực băng tuyết của cô ta.
Thậm chí Ôn Văn còn không buông tha giáp băng trên người Băng Vương Hậu, giáp băng này kỳ thực cũng là một món áo giáo siêu năng, thế nhưng phần bụng bị Ôn Văn đánh nát, dẫn tới giá trị cực lớn bị giảm thấp.
Trong mắt Ôn Văn, thứ này sửa lại một chút thì vẫn có thể dùng được, dưới tay anh có cả một đám người, cần kiệm là một đức tính tốt.
Cuối cùng Ôn Văn lại dùng một ống tiêm lớn rút một ống máu của Băng Vương Hậu, ngoại trừ quần áo che đậy những bộ phận then chốt, còn lại toàn bộ bị lấy đi.
Hành vi này, Shermore nhìn mà trừng to hai mắt, cướp chiến lợi phẩm có thể làm tới triệt để như vậy sao?
Mà bây giờ, ánh mắt của Băng Vương Hậu không còn là ánh mắt giết người nữa rồi, mà là trực tiếp bật khóc, trông đáng thương cực kỳ.
Băng Vương Hậu vốn chính là nữ vương băng tuyết, lúc này lại yếu đuối như một cô gái bé nhỏ, chồng chết rồi, chính mình lại bị sỉ nhục như vậy, không bằng cô chết đi cho xong.
Nhưng bị những sợi tơ kia khống chế, ngay cả sống chết của mình Băng Vương Hậu cũng không thể làm chủ.
"Biến Thái, ông làm vậy có hơi quá đáng đi?" Shermore câm nín nói với Ôn Văn.
"Chừa quần áo lại cho cô ta là có lương tâm lắm rồi, đám quái vật này sau khi giết người cũng đâu chỉ lấy quần áo thôi đâu, còn nữa... đừng có gọi tôi là biến thái." Ôn Văn nhướng mày.
"Được rồi, anh Ôn, anh thích là tốt rồi."
Shermore thở dài một hơi, cũng không phải hắn đồng cảm với Băng Vương Hậu gì cả, chẳng qua chỉ cảm thấy đối với cường giả thì nên có sự tôn trọng cơ bản.
"Anh Ôn... sao nghe quái thế."
Ôn Văn đảo mắt vài vòng mới phát hiện điểm kỳ quái, người này khi gọi họ mình hơi nâng âm điệu lên một chút...
Cuối cùng vẫn là Tống Lăng điểm ngón tay vài cái, hai chiếc lá chuối mọc dài ra rồi quấn lấy Băng Vương Hậu, như vậy ít ra trông cô ta cũng không quá thảm hại.
Tốt xấu gì cũng ở chung ba năm, để Băng Vương Hậu không có chút tôn nghiêm nào nằm dưới đất như vậy, Tống Lăng thật sự nhìn không nổi.
Mà Shermore thì quấn thêm vài vòng tơ ở bên ngoài lá chuối, bọc kín Băng Vương Hậu, chỉ lộ ra mỗi phần đầu.
Đây quả thực là sự quan tâm của bọn họ dành cho Băng Vương Hậu, nhưng Ôn Văn cứ cảm thấy quấn như vậy trông lại càng kỳ quái hơn, lá cây quấn rồi dùng dây buộc lại, đó không phải bánh tét à....
Ôn Văn cảm thấy, này có lẽ là cái bánh tét đắt tiền nhất thế giới.
Mà biểu cảm của Băng Vương Hậu thì lại càng nhục nhã hơn.
...
Mấy giờ kế tiếp, Shermore bị thương trông chừng Băng Vương Hậu.
Mà Ôn Văn và Tống Lăng chính là người mạnh nhất trong trấn hiện giờ bắt đầu dùng vũ lực để duy trì trật tự.
Cũng không biết Tống Lăng làm sao làm được, Hùng Sư Vương vừa chết thì có vài thợ săn thành phố Tùng Đào xuất hiện, giúp đỡ hắn duy trì trật tự.
Thì ra thực lực của thợ săn bình thường không có chút tác dụng nào với thị trấn này, nhưng khi thực lực của đám quái vật đã bị suy yếu, quái vật đứng đầu cũng bị xử lý, thợ săn bình thường hoàn toàn đủ lực đối phó.
Tống Lăng ngoại trừ nhóm Vương thất thì chính là người có địa vị cao nhất, hiện giờ Vương thất tử thương gần như không còn lại ai, hắn hiển nhiên trở thành người có quyền lực cao nhất.
Cộng thêm nhóm thợ săn hỗ trợ, thị trấn này nhanh chóng khôi phục trật tự.
Đám nhân loại và quái vật trước đó suýt chút nữa đã đánh nhau thành đầu chó lúc này chỉ trừng mắt nhìn đối phương, chỉ là chỉ có thể nhịn, không dám đánh nữa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo